pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  HỈ OA


Phan_8

Hai người cùng nhau nói giỡn một trận, điện thoại trong phòng Nghê Thần vang lên, Tang Thủy Lan nhìn đồng hồ đã đến giờ làm cơm trưa, thừa dịp Nghê Thần đi nghe điện thoại, cô xuống phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Tuy rằng cô chưa xuất giá vào nhà họ Nghê, nhưng dạ dày trên dưới trong nhà đều bị cô làm hư rồi, cho dù tìm người khác đến thay thế cô, chỉ sợ khó thoả mãn được dạ dày của mọi người.

Dù sao cô cũng rất có hứng thú với việc nấu nướng, nhìn những món ăn mình làm ra được mọi người yêu thích cô cũng có cảm giác thỏa mãn, bởi vậy cô rất vui với việc tiếp tục làm đầu bếp.

Sau khi cúp điện thoại, Nghê Thần ra khỏi thư phòng liền thấy Lý quản gia đi tới.

"A, Tống tiểu thư không ở cùng cậu chủ sao?"

"Tống tiểu thư? Tống Dao Dao?" Nghê Thần khó hiểu.

Lý quản gia gật đầu, "Đúng vậy, tầm khoảng nửa giờ trước, cô ấy có tới chơi, tôi có nói cho cô ấy biết cậu chủ và Tang tiểu thư đang ở thư phòng, cô ấy nói sẽ đến thư phòng tìm cậu, không cần tôi phải tiếp... Cậu chưa gặp cô ấy sao?"

Đáy mắt Nghê Thần lạnh đi vài phần, "Tôi nghĩ chắc cô ấy có việc gấp nên chưa kịp chào hỏi đã vội rời đi."

Lý quản gia không nói gì nữa, vừa lúc đó người giúp việc có chuyện tìm ông, nên ông cũng đi luôn.

Nghê Thần đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, đến tận khi Tang Thủy Lan gọi anh xuống ăn cơm, anh mới đi xuống tầng dưới...

Tháng tám tháng chín hằng năm, Nghê Thần cùng bạn bè sẽ đi du lịch nước ngoài, năm trước hầu hết là đi thăm quan những danh thắng nổi tiếng, năm nay cũng không ngoại lệ, có khác là có thêm Tang Thủy Lan, vậy nên mục đích chuyến đi từ thăm quan ngắm cảnh chuyển thành đi tới hòn đảo tư nhân của Nghê gia ở Thái Bình Dương.

Đảo này là do anh cả Nghê Dương của Nghê Thần mấy năm trước đã mua cho anh, diện tích đảo mặc dù không lớn lắm, nhưng cơ sở thiết bị vô cùng hoàn thiện, phong cảnh cũng rất đẹp.

Hòn đảo nhỏ này vốn để dành cho Nghê Thần tĩnh dưỡng, tuy rằng những năm gần đây, sức khỏe của anh đã khá lên nhiều so với hồi nhỏ, nhưng các bác sỹ đều nói anh không hợp với cuộc sống vội vã, khẩn trương, cho nên nếu điều kiện cho phép, hằng năm anh đều giành thời gian đến đây nghỉ ngơi, tìm kiếm không khí tươi mát, tận hưởng những ngày bình yên, như vậy rất có lợi cho sức khỏe của anh.

Vì lo lắng cho sức khỏe của em trai, Nghê Dương chẳng những đem hòn đảo này xây dựng một cách hiện đại, còn trang bị đội ngũ người làm và bác sỹ cho em út. Tuy rằng khi Nghê Thần không ở đây, đa phần bọn họ đều quay lại đi làm tại các bệnh viện và chờ mệnh lệnh, nhưng trên đảo vẫn có người làm hằng năm chăm sóc.

Biết sắp được đi du lịch nước ngoài, Tang Thủy Lan rất cao hứng, trước khi xuất phát liền chuẩn bị túi lớn túi nhỏ, rất nhiều đồ vật này nọ, khi Nghê Thần nhìn thấy đống vali của Tang Thủy Lan trước mắt cũng có chút giật mình.

"Trên đảo thứ gì cũng có, em mang theo nhiều như vậy làm gì."

"Chẳng may..."

"Không có chẳng may." Nghê Thần bị hành vi khoa trương của cô khiến dở khóc dở cười, vội phân phó người làm đem đồ vật để lại chỗ cũ.

Bị giáo huấn một bài, Tang Thủy Lan cũng không dám tiếp tục nói nữa, thực ra nếu thật sự phải mang đống đồ đó theo cô cũng cảm thấy khó tiêu. Nhưng điều ngoài ý muốn nhất là lần đi này không chỉ có Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam, còn có cả Tống Dao Dao.

Vốn dĩ bốn người bọn họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau, đối với hòn đảo của Nghê gia cũng rất quen thuộc, khi Tống Dao Dao nghe Sở Bác Nam nói Nghê Thần muốn đến hòn đảo kia du ngoạn, liền tìm cơ hội muốn lấy lòng Nghê Thần, cô đã nghĩ, kệ mọi người nghĩ thế nào hay cảm thấy không thoải mái, Nghê Thần sẽ không chấp nhặt với một cô gái. Huống hồ, nếu từ nay về sau cùng Nghê Thần cả đời không qua lại, chẳng những là tổn thất với Tống gia, mà đối với cá nhân cô cũng vậy, nên cô mới dám đưa ra yêu cầu muốn cùng đi.

Nghê Thần với yêu cầu của cô cũng không nói gì, dù sao phi cơ riêng vẫn rộng, nếu cô ấy thực sự muốn đi thì cứ đi thôi.

Sau chuyện mua lại căn nhà kia, Tang Thủy Lan biết Tống Dao Dao không thích cô, không thích thì không thích, dù sao có Nghê Thần, Tống Dao Dao cũng sẽ không gây khó dễ với cô.

Chí ít cũng có chuyện khiến cô thực sự vui vẻ, đó là Mark cũng được đưa đi cùng.

Phụ trách lái phi cơ là Kiều Dĩ Thâm, đừng nhìn anh ta bình thường cà lơ phất phơ, bộ dáng lúc nào cũng tươi cười lả lướt, kỳ thực anh ta là một phi công tài ba. Khi phi cơ cất cánh, Tang Thủy Lan liền ôm Mark cùng mọi người nói chuyện phiếm, thân là phi công, Kiều Dĩ Thâm cũng thỉnh thoảng góp vài câu, Nghê Thần yên lặng một bên đọc sách, Tống Dao Dao ngồi cách Mark rất xa, tự hồ như nhìn thấy quái vật. Chỉ có Sở Bác Nam cùng cô ngồi cạnh nhau, bàn hết chuyện đông đến tây xoay quanh các món ăn trên thế giới.

Nhắc tới đồ ăn, Tang Thủy Lan hóa thân thành nhà tri thức uyên bác, bất kể là đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây, các loại đồ ăn hay phương pháp chế biến cô đều đọc lanh lảnh.

Kẻ không có tiền đồ Sở Bác Nam, chỉ ngồi nghe cô kể các món ăn đã chảy nước miếng, nhìn cô đút đồ ăn cho Mark mà coi như sơn hào hải vị hận không thể thưởng thức.

Nghê Thần nhìn tình cảnh này, ruốt cuộc cũng lên tiếng: "Đừng cho Mark ăn nữa, nó sẽ mập ra đấy." Từ khi lên phi cơ, cô luôn ôm Mark và cho nó ăn, miệng Mark từ đầu đến giờ chưa lúc nào rảnh rỗi.

Tang Thủy Lan bất mãn lẩm bẩm, "Anh bỏ rơi nó một mình ở nhà lâu như vậy, bây giờ cho nó ăn nhiều một chút, cũng chỉ là bồi dưỡng lại khoảng thời gian bị bỏ đói kia thôi, anh có cần đối xử với nó như cha dượng thế không?"

Nghê Thần liếc mắt trừng cô một cái, Mark dùng đầu cọ cọ cô.

Được thú cưng lấy lòng, cô cười vui vẻ ôm nó thân thiết, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân của mày thực không có suy nghĩ, lại có thể sợ mày béo phì, có suy nghĩ này nhất định không phải người chủ tốt. Thế nên, mày hãy bỏ tà theo chính, đến với tao đi."

Sở Bác Nam nhìn bộ dạng đùa giỡn của cô đắc ý cười to, Kiều Dĩ Thâm đang lái phi cơ cũng vui vẻ. Tống Dao Dao tức giận liếc cô, cô gái này tâm lý có vấn đề sao? lại có thể cùng một con mãng xà to lớn đó làm bạn?!

Nghê Thần thấy thế, bỏ sách xuống, một tay kéo Tang Thủy Lan vào lòng, hung hăn hôn lên môi cô. Nhìn bộ dáng hai người cười đùa, Tống Dao Dao tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Nếu không có cô ta, Nghê Thần vẫn chỉ có một người bạn gái là cô, mà bây giờ, không chỉ Nghê Thần mà cả Sở Bác Nam và Kiều Dĩ Thâm trước giờ luôn coi cô như em gái, cũng ngày càng tốt với cô ta... cảm giác thật sự rất khó chịu.

Suốt dọc đường đi, trừ Tống Dao Dao luôn mang bộ mặt cứng nhắc, rất ít khi hé răng nói chuyện, những người khác đều cười cười nói nói hết sức vui vẻ.

Khi đến hòn đảo nhỏ, đã là hai giờ chiều.

Hòn đảo này diện tích không lớn lắm, nhưng phong cảnh rất đẹp, bốn phía là biển, chung quanh còn có một mảng núi rừng xanh thẳm mênh mông, gió biển thổi qua, giống như trở thành một người khác, đang rong chơi giữa biển cả mênh mông.

Phi cơ hạ cánh, hiện ra trước mắt Tang Thủy Lan là một tòa nhà cao ba tầng, thiết kế hoa mỹ, giống như một tòa thành xa hoa. Phía trước tòa nhà là một khoảng không trải rộng ra ngoài, con đường nhỏ được làm từ đá cuội hướng ra biển, bên cạnh trồng rất nhiều các loại cây, trông như một khu rừng nhỏ.

Khi còn ngồi trên phi cơ, cô cảm thấy hòn đảo này không quá lớn, khoảng cách từ phi cơ đến tòa nhà cũng gần, nhưng khi bước xuống phi cơ cô mới thấy, nếu đi từ nơi phi cơ đậu đến tòa nhà cũng phải mấy chục phút, may mà cách chỗ họ hạ cánh không xa có một chiếc xe đang đợi sẵn, còn có hai người làm chạy tới mang hành lý xuống giúp họ.

Tang Thủy Lan vừa xuống khỏi phi cơ, bởi vì trọng tâm không vững nên ngã về phía trước, tuy rằng Nghê Thần kịp đỡ cô, nhưng mắt cá chân vẫn cảm thấy nhói lên, lầm bầm vài câu kêu đau. Nghê Thần nhìn cô như vậy, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người cõng cô lên, đưa cô đến chiếc xe.

Tận mắt nhìn thấy một màn này, Tống Dao Dao hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng trong lòng, cô gái này rõ ràng là cố ý, cố ý tỏ ra trước mặt mình cô ta được Nghê Thần sủng ái bao nhiêu, tam thiếu gia họ Nghê luôn cao cao tại thượng, lại hạ mình vì một kẻ nhà quê như vậy.

Thực ra, Tống Dao Dao hiểu lầm, Tang Thủy Lan sở dĩ không nhìn đường là vì cô bị khung cảnh của hòn đảo làm ngỡ ngàng. Cô cúi người trên lưng Nghê Thần, nhỏ giọng hỏi: "Hòn đảo này thật đẹp, nếu sau này chúng ta có thể sống ở đây, chẳng phải chính là một cuộc sống nơi thần tiên sao?"

Anh cười nói: "Nếu em thích, chờ khi chúng ta lớn tuổi một chút, sẽ đến nơi này định cư."

"Được được, em rất mong chờ ngày ấy đến thật nhanh..."

"Nhưng trước hết, em phải sinh nhiều em bé, con trai con gái đều tốt, sau đó đưa một đứa tới đây nuôi dưỡng, như vậy chúng ta mới không nhàm chán."

Cô đỏ mặt, ghé lỗ tai anh nói nhỏ: "Anh đừng nói hươu nói vượn, em bé sinh một đứa là được rồi, sinh nhiều như vậy, sau này huynh đệ tương tàn, em không muốn nhìn thấy cảnh đó."

"Yên tâm, Nghê gia chúng ta là một gia đình gia giáo, mọi người đều hòa hợp, nếu em chỉ sinh một đứa thì không được tốt lắm."

"Này, hai người kia, nói thì nói nhỏ nhỏ thôi, có cần đem chuyện đó ra nói lớn như vậy không?"

Phía sau truyền đến tiếng kêu bất mãn của người nào đó, chính là Sở Bác Nam đang đỏ mắt.

Tang Thủy Lan bị chọc khiến hai má ửng hổng, khuôn mặt nhỏ vùi vào lưng Nghê Thần không dám tùy tiện nói chuyện nữa.

Chương 20

Bữa tối theo thường lệ là Tang Thủy Lan tự mình chuẩn bị, nhưng lần này không phải chuẩn bị theo kiểu Trung Quốc, mà là làm tiệc nướng ở sân sau. Người làm trên đảo biết được Nghê Thần tới nghỉ, đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu tươi ngon, đồ nướng đều là các nguyên liệu có sẵn, thêm khả năng chế biến của Tang Thủy Lan khiến món ăn thập phần mỹ vị.

Sở Bác Nam cùng Kiều Dĩ Thâm ăn mà mồ hôi đầm đìa, vừa ăn vừa tán thưởng hương vị của thịt nướng. Tuy Tống Dao Dao không ưa Tang Thủy Lan, nhưng ngồi phi cơ lâu, đến tối bụng cô cũng đói đến mức da bụng dính vào lưng rồi, cũng ăn uống không giữ hình tượng nữa. Chỉ có điều, cô kiên quyết không thừa nhận, sở dĩ mình ăn ngon như vậy và đồ ăn do Tang Thủy Lan chuẩn bị không có liên quan. Ở trong mắt cô, Tang Thủy Lan vẫn luôn là cái gai, dù thế nào cũng là tình địch.

Nghê Thần ăn cũng không ít, từ nhỏ đến lớn anh đã nếm qua nhiều món nướng, nhưng không giống lần này, sớm biết Tang Thủy Lan có tay nghề pha chế tương liệu ngon như vậy thì anh đã nếm thử khi ở Nghê gia rồi.

Tang Thủy Lan ngồi ở giữa Nghê Thần và Mark, một bên giúp Nghê Thần lật thịt nướng, một bên lấy thịt tươi đút cho cái đuôi đang quấn trên người cô là Mark.

Nhìn cảnh một người một trăn ở cạnh nhau cũng quen mắt, nhưng cái hình ảnh khăng khít thân mật kia vẫn làm Sở Bác Nam rùng mình. Cô gái này rốt cuộc có phải quái nhân không? Con gái bình thường nhìn thấy mãng xà đừng nói là thân, chỉ thấy thôi đã tim đập chân run rồi. Trong trí nhớ của anh, Tống Dao Dao có lá gan to như vậy, thế mà để lấy lòng Nghê Thần cũng chỉ dám sờ thử vào đầu Mark, còn Tang Thủy Lan hoàn toàn làm anh nói không lên lời, cô không những chỉ sờ đầu Mark mà còn dám để Mark quấn trên người mình. Nếu Mark đột nhiên trở nên hung bạo, không phải cái mạng nhỏ của cô sẽ gặp nguy hiểm sao.

Haizz, người ta nói "Vật họp theo loài", nếu có thể cùng Nghê Thần ở chung đảm bảo cô gái này cũng không đơn giản.

Ăn đồ ăn ngon lại không nhịn được thở dài, Sở Bác Nam đố kị nói: "A Thần đúng là tốt số, có thể đem tiểu Lan Lan trở thành bà xã, nấu ăn ngon ngoại hình cũng đáng yêu."

"Đúng vậy." Tiếp lời là Kiều Dĩ Thâm, anh vội vàng cùng Sở Bác Nam tranh giành miếng thịt bò cuối cùng.

Cướp được rồi, anh cũng không để ý đến vẻ bất mãn của nhị thiếu gia họ Sở kia, đưa miếng thịt lên nói: "Về sau, mỗi ngày đều được ăn đồ ngon, không quá nửa năm, cậu sẽ thành béo phì."

Nghe vậy, Tang Thủy Lan vội vàng đoạt lấy miếng thịt Nghê Thần sắp cho vào miệng, đưa sang bát của Sở Bác Nam đang cực kỳ bất mãn vì không tranh được với Kiều Dĩ Thâm.

"A Thần, em biết anh ăn rất tốt, nhưng anh đừng ăn nhiều quá, nếu chẳng may bị béo phì thật sẽ không đẹp trai nữa."

"Này, em sợ A Thần ăn thành mập, vì sao ko sợ bọn anh ăn sẽ mập chứ?"

Cô liếc Sở Bác Nam một cái, "Anh không phải chồng tương lai của em, anh mập hay không mập liên quan g đến em? Nhưng nếu A Thần mập, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh ấy trong lòng em." Nói xong, cô còn đùa giỡn véo véo hai má Nghê Thần, "Dễ nhìn ai cũng yêu, nếu không dễ nhìn em đây sẽ không muốn nữa."

Nhìn dáng vẻ của cô khi nói câu đó, cả đám người Sở Bác Nam không nhịn được cười to.

Nghê Thần hừ lạnh một tiếng, không khách khí đánh một cái vào mông cô.

Cô kêu đau, nhìn sang phía Mark như tố cáo, chỉ thấy Mark lắc lắc đầu, nhưng không khách khí dùng đuôi đánh Nghê Thần một cái.

Mọi người cười ầm lên, Tang Thủy Lan ôm Mark hôn rồi lại hôn, vỗ đầu nó nói: "Vẫn là mày hiểu tao nhất, biết bênh vực kể yếu."

"Này, em với Mark cứ mày mày tao tao đi, cẩn thận ông chồng tương lai của em ăn dấm, sẽ đem nó chế thành món trăn nướng đấy."

"Sở Bác Nam, anh có muốn được đưa vào danh sách đen không?"

Nghe vậỵ, Sở Bác Nam mới vừa còn trêu chọc cho Mark thành món nướng liền tươi cười lấy lòng: "Đừng mà đừng mà, tiểu Lan Lan, kỳ thật anh rất quí Mark..."

"Được, vậy anh hãy hôn Mark một cái đi, nói không chừng, anh hôn nó xong nó lại yêu anh đấy."

Khuôn mặt tuấn tú của Sở Bác Nam cứng đờ. Tuy rằng anh không sợ Mark, nhưng muốn anh hôn nó thì thật khủng bố... thôi đi.

Nghê Thần nhìn thấy bạn tốt bị Tang Thủy Lan bắt nạt đến mức phải xin tha, nhịn không được cười sung sướng.

Từ đầu đến cuối đều lén nhìn trộm đánh giá tình hình, Tống Dao Dao cảm thấy không đúng. Cô quen Nghê Thần nhiều năm như vậy, quen nhìn thấy anh luôn lạnh lùng, bộ dáng không màng danh lợi, mà hiện giờ trên mặt anh tràn đầy hạnh phúc, ánh mắt đầy tình ý dịu dàng. Thì ra... con người lạnh lùng như vậy, khi yêu cũng sẽ có vẻ mặt này. Cô cảm thấy đau lòng, bất đắc dĩ cười khổ.

Ngày hôm sau, thời tiết nắng ro, Kiều Dĩ Thâm đề nghị đi bơi, mọi người quyết định đi ra biển. Vì Tang Thủy Lan không biết bơi, hơn nữa chân lại bị đau, nên cô tạm thời ở lại nghỉ ngơi trên đảo.

Buổi sáng tỉnh dậy, Tang Thủy Lan cảm thấy hưng phấn, đi lại tìm hiểu trong biệt thự, tuy cả hòn đảo nhỏ chỉ có duy nhất ngôi biệt thự này nhưng thiết bị đều đầy đủ. Trước khi đến đây, cô đã nghe nói, hòn đảo này toàn bộ đều do anh cả của Nghê Thần chuẩn bị, tự phái người đến đây hoàn thiện mọi thứ, chỉ cần nhìn sự xa hoa và cách bài trí trong biệt thự cũng đủ biết người anh cả đó yêu thương em út của mình như thế nào. Mặc dù mới ở trên đảo chưa được một ngày, nhưng Tang Thủy Lan thích nơi này, thậm chí còn muốn ở lại hẳn không muốn rời đi nữa. Nếu sau này, có thể cùng Nghê Thần sống trong căn biệt thự nhỏ này, cô chắc sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Trong lúc cô đang chìm đắm trong tưởng tượng, chợt có tiếng bước chân vội vã từ xa truyền đến.

Lát sau chỉ thấy Tống Dao Dao vẻ mặt lo lắng chạy tới, thở hồng hộc nói: "Cái lồng của Mark không biết là ai mở ra, không thấy Mark đâu cả... không biết nó có xảy ra chuyện gì không? Tôi đã từng ở đây, nghe nói sau biệt thự là núi sâu thỉnh thoảng vẫn có dã thú xuất hiện, cô nói xem Mark có khi nào bị dã thú ăn thịt không?" Vì Tống Dao Dao dậy muộn, nên khi mấy người đàn ông đi bơi cô cũng không đi cùng.

Tang Thủy Lan bị lời nói của Tống Dao Dao dọa sợ, vội vàng chạy tới chỗ lồng của Mark… quả thực lồng trống không, khóa sắt đã bị mở, Mark mất tích.

Tuy rằng, Mark cũng thông minh, sẽ không cắn người, nhưng buổi tối đi ngủ, để tránh việc người làm bị dọa, Nghê Thần vẫn đem nó thả vào lồng sắt để tránh phát sinh chuyện không hay, không nghĩ tới hiện tại Mark lại mất tích.

Khóa lồng sắt rõ ràng có dấu hiệu bị phá hoại, càng làm cho Tang Thủy Lan cảm thấy không ổn, bên cạnh còn có những dấu chân kỳ lạ.

Cô giật mình, nghĩ đến ngày hôm qua trên phi cơ nhìn thấy xung quanh đảo đủ loại cây rừng rậm rạp, nếu thực sự có dã thú, không biết Mark có gặp nguy hiểm không?

Cô ôm cánh tay Tống Dao Dao: "Trên đảo này thực sự có dã thú sao?"

Tống Dao Dao vẻ mặt sợ hãi gật gật đầu: "Tôi nghe người làm nói vậy, nhưng cũng chưa từng gặp. Cô xem dấu chân kia chẳng phải rất kỳ lạ sao?"

Nhìn theo hướng tay chỉ, Tang Thủy Lan thấy những dấu chân rất lớn, động vật bình thường căn bản không có dấu chân to như vậy được, cô càng sốt ruột, liền chạy theo dấu chân ra ngoài.

Dấu chân ban đầu còn rõ, càng về sau càng mờ, đến lúc đã chạy ra ngoài một đoạn xa cô mới giật mình ý thức được mình đã ra khỏi biệt thự rất xa rồi. Tuy rằng hòn đảo này không lớn, nhưng nếu đi từ đầu này đến đầu kia cũng phải mất hai, ba giờ đồng hồ, nếu Mark thực sự xảy ra chuyện, làm sao tới kịp được.

Nghĩ đến đây, cô sốt ruột gọi "Mark", lo lắng đến sắp khóc.

Không bao lâu sau, cách đó không xa có tiếng sột soạt, cô ngẩn người, sau đó vui mừng chạy tới phía có âm thanh kia, cô nghĩ mình nghe thấy tiếng trườn của Mark, nhưng đến khi chạy đến nơi, thứ cô nhìn thấy là hai hàm răng nhọn hoắt đang giương lên, là cá sấu.

"Ahhh" Cô thét chói tai, đang chuẩn bị chạy đi, thì con cá sấu đột nhiên lao lên phía người cô.

Bởi vì mắt cá chân của cô vẫn bị đau, lại thêm nỗi sợ cá sấu đến mất hồn mất vía, cô không chạy được, cứ đứng lên lại ngã xuống, cũng không biết đụng phải cái gì chỉ thấy một cơn đau ập tới, máu tươi chảy ra.

Con cá sấu dùng tốc độ nhanh nhất, lao đến chân cô, đúng lúc này có một cái bóng trắng lao đến, thè lưỡi phun phun về phía con cá sấu, dùng đuôi quấn chặt trên người nó.

Tang Thủy Lan đầu tiên cũng hoảng sợ, nhưng nhìn kỹ bóng trắng đó chính là Mark, cô kích động nước mắt chảy dài, nhưng con cá sấu kia hình thể vô cùng to lớn, cho dù Mark dùng thân quấn lại cũng không nổi.

Ngay lúc trăn với cá sấu đang hỗn chiến, một tiếng súng chỉ thiên vang lên ở phía xa.

Con cá sấu nghe được liền dừng động tác, không tiếp tục chiến đấu với Mark nữa, nó lắc lắc cái đuôi đi xuống nước, chốc lát đã không còn thấy bóng dáng.

Nó vừa chui xuống nước thì đám Nghê Thần cũng vội vã chạy đến, mới vừa rồi Nghê Thần nghe người làm nói Tang Thủy Lan chạy ra ngoài vừa khóc vừa gọi Mark, anh đã cảm thấy có chuyện không hay, sau khi hỏi hướng cô đi ra, anh liền biết có chuyện vì phía sau đảo có nuôi một con cá sấu.

Tuy nó cũng là thú cưng anh nuôi, nhưng hình thể khổng lồ, diện mạo hung dữ, ngoại trừ anh, nó căn bản không nghe lệnh của ai khác, nếu lộ bản tính hung tàn, tính mạng của Tang Thủy Lan chắc chắn gặp nguy hiểm.

Nhìn vết máu đỏ thẫm trên vết thương, Nghê Thần chạy đến đỡ cô, Sở Bác Nam và Kiều Dĩ Thâm đều thấy rõ sự đau lòng trong mắt anh.

Anh một bên ôm cô từ dưới đất lên, một bên nhờ hai người bạn chạy về nói người làm tìm hộp thuốc. Một lát sau, hai người một trăn quay về biệt thự, người làm đã chuẩn bị sẵn hộp thuốc.

Tống Dao Dao nhìn thấy như vậy, không nhịn được nói: "Đã không quen địa hình trên đảo còn chạy lung tung, hiện tại thì vui rồi, liên lụy mọi người phải đi tìm cô, thiếu chút nữa lục tung cả đảo lên để tìm người."

Sở Bác Nam liếc cô, tốt nhất cô không nên nói lung tung.

Tống Dao Dao không cam lòng, hừ một tiếng nhưng cũng không nói nữa.

Nghê Thần tự mình lấy hộp thuốc, lấy nước thuốc và băng gạc giúp Tang Thủy Lan xử lý vết thương, vừa băng bó vừa hỏi: "Sao em lại đi lung tung như vậy?"

"Em tưởng Mark xảy ra chuyện, cho nên..." Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tống Dao Dao, thấy đối phương rõ ràng không thèm để ý đến cô. Cô cũng tự đoán ra, không tiếp tục nói nữa.

Nhưng Mark ở bên cạnh cô, luôn dùng cặp mắt màu vàng trong suốt của nó nhìn Tống Dao Dao. Tống Dao Dao bị ánh mắt của nó nhìn, cảm thấy không tự nhiên: "Để em ra ngoài xem bữa trưa đã chuẩn bị gì chưa?" Nói xong, cô nhanh chóng rời đi khỏi tầm mắt của con trăn.

Nghê Thần cũng không tiếp tục hỏi nữa, cẩn thận băng lại vết thương cho Tang Thủy Lan, rồi ôm cô tới giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, bàn tay to nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô, giọng nói quan tâm: "Chỉ là vết thương nhỏ, em nghỉ một chút đi, mai sẽ khỏi thôi."

Chịu đủ sự sợ hãi, cô gật đầu, ánh mắt sợ hãi kéo tay anh: "Con cá sấu đó sẽ không xuất hiện nữa chứ?"

Anh cười cười, hôn lên trán cô để trấn an, "Con cá sấu đó tên là James, cũng là một thú cưng anh nuôi, tính tình không được tốt lắm, ngoài anh ra, nó không nghe lời bất cứ ai, nhưng không ai động đến nó nó cũng không làm hại ai cả.

Cô vội lắc đầu, "Em sẽ không bao giờ đến gần nó nữa."

Anh cười: "Anh để Mark ở lại đây với em, em ngủ một chút, tỉnh dậy anh sẽ đưa em ra biển bằng du thuyền."

Thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt, anh cúi xuống hôn lên mi mắt cô, lôi kéo hai người bạn đang đứng xem náo nhiệt ra khỏi phòng.

Chương 21

Cẩn thận đóng cửa lại, Nghê thần tươi cười nháy mắt với Tang Thủy Lan rồi đi ra.

Mọi người điều hiểu ý đi đến phòng khách.

"A Thần, cậu nói xem tại sao tiểu Lan Lan đang yên đang lành lại đi đến chỗ James..." Sở Bác Nam còn chưa dứt lời, một tiếng chát vang lên.

Anh giật mình, nhìn thấy Nghê Thần không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt Tống Dao Dao giơ tay tát cô ta một cái. Tuy rằng nghe tiếng cũng biết không phải Nghê Thần dùng hết lực, nhưng trên má của Tống Dao Dao cũng in hằn năm vết ngón tay.

Cả gian phòng rơi vào im lặng.

Một lúc sau Tống Dao Dao mới lấy lại tinh thần, tức giận hét lên: "Nghê Thần anh điên rồi à! Sao lại đánh em?"

Nghê Thần hừ lạnh một tiếng, nói giọng khinh thường: "Tại sao anh đánh em, em hiểu rõ nhất."

"Em... em không hiểu anh đang nói gì."

"Anh quả thật đã nhìn nhầm em, em lúc nào cũng sùng bái văn hóa nước ngoài, vậy mà cuối cùng vẫn dùng ba mươi sáu chiêu của Trung Quốc, tiếc cho chiêu "mượn dao giết người" của em quá lộ liễu, thật hổ thẹn cho những người đã viết lên chiêu thức đó."

Tống Dao Dao bị trách móc khuôn mặt đỏ dần lên, nói không lên lời.

Kiều Dĩ Thâm và Sở Bác Nam nghe hai người nói chuyện đều mơ hồ, " A Thần, cậu đang nói chuyện gì vậy?"

"Tớ không muốn nói, các cậu hỏi cô ấy đi."

Hai người cùng nhìn về phía Tống Dao Dao, mong chờ từ cô một lời giải thích rõ tàng, nhưng Tống Dao Dao chỉ ôm bên má bị sưng đỏ khóc thút thít ra vẻ mình chịu uất ức.

"Sao? Dám làm không dám nhận?" Nghê Thần liếc mắc về phía cô ta, nhìn xoáy vào túi áo của cô ta.

Tống Dao Dao bị ánh mắt của anh dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau, đồng thời đưa tay nắm chặt túi áo. Nghê Thần cười lạnh, trong lúc cô chưa kịp đề phòng hết sức, anh nhanh chóng đi qua lấy chùm chìa khóa từ trong túi áo của cô. "Vì sao em có chìa khóa của anh?"

Sắc mặt Tống Dao Dao hết xanh lại trắng, không đứng vững được người lảo đảo lui về sau dường như bị giọng nói chất vất của anh dọa sợ.

Sở Bác Nam cẩn thận nhìn kỹ, thốt lên: " Đây chẳng phải chính là chìa khóa chuồng của Mark sao?"

Nói xong, Kiều Dĩ Thâm và Sở Bác Nam đã hiểu mọi chuyện.

Đáy mắt Nghê Thần lộ rõ vẻ thất vọng, " Anh vẫn nghĩ em chỉ là một thiên kim tiểu thư bị nuông chiều thành hư, không ngờ em lại có tâm địa độc ác như vậy, muốn đẩy người khác vào chỗ chết..." Anh tiến từng bước đến sát Tống Dao Dao, trong lời nói mang theo hàm ý lên án: "Em lúc nào cũng chỉ để ý đến suy nghĩ của mình, em cho rằng việc em làm thần không biết quỷ không hay sao?"

Anh giơ chìa khóa trong tay lên, thở dài.

"Em có biết hay không chiếc khóa khóa lồng của Mark không phải loại khóa bình thường, nếu không có chìa khóa thì không thể mở được. Em đã cố ý mở lồng sắt, cho Mark ra ngoài, sau đó đập hỏng khóa, tạo hiện trường giả, rồi tạo dấu chân dã thú lừa Thủy Lan, làm cho cô ấy nghĩ Mark gặp nguy hiểm, sau đó chỉ đường cho cô ấy hướng đến chỗ nuôi James... những chuyện này, anh nói không sai chứ?"

Nghê Thần bình tĩnh nói ra mọi chuyện, tất cả mọi người đều im lặng.

Thật ra, khi người hầu nói với anh trong phòng có thể có dã thú, còn chỉ cho anh những dấu chân kỳ quái trong phòng, anh cũng đã đoán được tám chín phần.

Tống Dao Dao biết rõ mọi nơi trên đảo, nên đã tính trước mọi chuyện, nơi nuôi dưỡng James ngay cả người làm cũng ít khi lui tới. Tang Thủy Lan không biết phía sau đảo có nuôi cá sấu, cho nên Tống Dao Dao mới có thể thành công giả là Mark đang bị nguy hiểm, dụ cô đến chỗ James giống như đưa dê đến miệng hổ, không có lối thoát.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .